Truyện kể rằng cách đây vài trăm năm, nhằm thời nhà Tống bên Trung Quốc, vào một ngày xấu trời vừa mưa vừa rét hệt Hà Nội hôm nay. Tại huyện Vận Thành, một thanh niên trẻ tướng tá xấu trai lại đen xì đang đi làm công vụ tới một con đường giữa huyện, bỗng cơn mót tè từ đâu ập đến mà không biết làm thế nào, trời đã tối mà xung quanh dân cư vẫn đi lại đông đúc làm chàng không tụt quần ra xả lũ được, nhà cửa hai bên đường thì toàn nhà dân chả có hàng quán tửu lầu gì cả. Trời thì mưa rả rích, cái lạnh thì thấu từ quần ngoài vào quần trong làm thanh niên mót mà cảm giác như vỡ bàng quang tới nơi rồi.
Đường càng ngày càng đông, ngựa thì vừa đi vừa ỉa vừa đái thoải mái vừa nhe răng cười làm chàng trai càng ngày càng khó chịu “tiên sư bố con ngựa nhà mày, ông thì mót mà mày cứ “.
“Nhịn phải nhịn, có chết cũng phải nhịn, sĩ khả sát bất khả tè ra quần”, chàng trai thúc ngựa từng bước mà mặt nhăn như khỉ, ruột đau như cắt nước mắt sắp sửa đầm đìa. Đường về huyện nha ngày thường ngắn thế mà hôm nay dài như đường lên kinh, đã thế bọn xung quanh đếch chịu đi nhanh lên cứ chầm chầm tắc hết cả ngoài đường lẫn trong thận ông thế này.
…….
NHỊN
Nhin
Nịn
Inh
…….
Gần 1 canh giờ sau, cuối cùng chàng cũng về tới huyện nha và xè’’’’’ xè,,,,,, xè’’’’’ xè
Xong xuôi đâu đấy chàng tức cảnh sinh tình làm một bài từ gần 1000 chữ. Trong đó có câu “Cập thời vũ, Sướng tựa tiên” để tưởng nhớ lần nhịn nhục trên quãng đường vừa rồi.
Ngày nay, chàng trai đó được mọi người biết đến với cái tên Tống Giang.