Có lẽ phải hơn một năm rồi, hắn mới viết lại về chủ đề bệnh viện. Một phần muốn tránh nhắc tránh nhớ về một địa điểm đáng quên hơn là đáng nhớ này. Nhưng chẳng biết vì lý do chi, chủ đề này vẫn cứ quay đi quay lại nhìn ngó và làm bản thân phải suy tư và viết về bệnh viện mỗi năm đôi ba lần theo nhiều hình thức khác nhau. Có lẽ bệnh viện cũng giống một trái quả nào đấy theo mùa, biết là ăn sẽ nóng sẽ nhọt những vẫn cứ vô thức đưa vô miệng lúc nào không hay.
Và trong một mùa Covid đang vô cùng náo nhiệt như hiện tại, việc chui vào viện có lẽ là lựa chọn cuối cùng mà chả ai muốn chọn. Nhưng biết làm sao đây, khi mà bắt buộc trong những tình huống không những phải vô mà còn phải vô thật nhanh thật kịp thời. Nên thay vì buồn bã đau thương thì hắn lại chọn quan sát, ghi nhớ và làm vài dòng tâm tư gửi mọi người đọc chơi lúc rảnh hoặc đang phải cách ly vì là F của ai đó.
Cái đầu tiên đập vào mắt hắn ở khu Cấp cứu trong mùa Covid, đấy là chặt rất chặt trong khâu tiếp nhận bệnh nhân. Sẽ không còn cái cảnh hô vang cấp cứu và bao nhiêu bác sĩ lẫn y tá sẽ bu vào tiếp nhận nữa, cũng sẽ chẳng có cái chuyện phi như bay vào giữa phòng cấp cứu mà không bị ai cản lại. Mọi thứ giờ đây phải TỪ TỪ, phải có từng bước từng lớp nghiêm ngặt. Người nhà phải khai báo cho bệnh nhân và bản thân, phải đo nhiệt độ và phải đóng dấu từng người rồi mới được đưa vô khu cấp cứu.
Thứ tiếp theo hắn nhận ra ngay khi đã an vị người thân lên cáng trong khu cấp cứu là VẮNG, vắng một cách lạ thường so với mọi khi. Là một kẻ đã từng chạy vào đây lúc 2 giờ sáng, 4 giờ sáng và lần gần nhất là 5 giờ sáng gì đó thì đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến cái sự vắng lạ lùng đến vậy. Không còn đâu cái cảnh đứng bu kín xung quanh bệnh nhân của đội sinh viên trường y để hỏi han này nọ nhằm lấp đầy tài liệu thực tập, cũng chẳng còn quá nhiều y bác sĩ tập trung một chỗ, và tất nhiên số lượng người nhà lọt vào đến đây thì cũng tụt đi so với ngày trước rất rất là nhiều.
NHANH và KỸ là hai từ tiếp theo hắn muốn nói tới trong ca trực cấp cứu mùa này. Khi đã tiếp nhận bệnh nhân thì việc phân loại và khám lâm sàng diễn ra rất nhanh, nút đột quỵ được bấm và việc chuyển đi chụp chiếu được thực hiện liền mạch với tốc độ vun vút nhưng vẫn rất chuẩn chỉ và liền mạch. Có lẽ quy trình đã được tối ưu hoá tốt hơn ngày trước khá nhiều theo cảm nhận riêng của hắn, trước đây đã có lần hắn vào đây khoảng 2 năm trước nhưng việc xử lý bệnh nhân rườm rà và thời gian “được” các khuôn mặt sinh viên trẻ măng hỏi tốn hơn kha khá. Kỹ là điều mà hắn cảm nhận rõ ràng hơn, có lẽ do số lượng bệnh nhân giảm làm bác sĩ có nhiều thời gian hơn để tìm hiểu về bệnh nhân. Chính thứ này làm hắn thấy yên tâm hơn rất nhiều, dù lúc đấy vẫn đang rất lo lắng cho người nhà. Phù dù sao thì hiểu rõ về tình trạng của bệnh nhân cũng có phương án khả thi hơn để chữa trị kịp thời chứ các bác nhì.
Rồi khi đã chụp chiếu xong và quay lại nằm ở phòng cấp cứu, với tiêm truyền với oxy và máy theo dõi cho người bệnh, thì hắn mới được nhìn rõ hơn về khung cảnh xung quanh, về nhịp độ làm việc trong này và về thái độ của đội trực cấp cứu. THẢNH THƠI, là từ phù hợp nhất để mô tả. Phòng cấp cứu còn thừa rất nhiều giường trống, không có tình trạng nằm ghép và mỗi người bệnh chỉ có một người bên cạnh trừ trường hợp bệnh nhi quá bé. Thời gian để bác sĩ ngó nghiêng người bệnh được nhiều hơn, thời gian để y tá chỉnh kim chỉnh máy dài hơn và thời gian để trao đổi giữa người nhà và bác sĩ về tình trạng bệnh nhân cũng lâu hơn. Hắn thấy ồ, dù sao trong cái rủi của sự bùng phát số ca Covid, thì cũng có một mặt sáng nào đó mà cái sự nguy hiểm này mang lại cho cả người bệnh và bác sĩ đấy chứ.
Một đêm dài rồi cũng dần qua, đêm trắng khung cảnh trắng nhưng suy nghĩ thì muôn màu. Màu của u ám vì sợ vì lo của hắn, màu của máu và bông băng của những ca tai nạn lúc 3 giờ sáng, có đỏ từ chân tay có đỏ từ sau gáy và cũng có đỏ từ vài khuôn mặt bầm tím. Màu sáng trưng xanh đỏ của những chiếc máy theo dõi sự sống lên xuống theo nhịp thở của người bệnh. Màu ửng hồng của tiếng khóc oe oe bên bầu sữa mẹ của những em bé 38 39 độ. Màu vàng sóng sánh của chất dịch từ những ống cắm vào bệnh nhân giường trong góc. Màu của màn đêm vô tận ngoài kia và những ánh mắt vô thần trên cán…..
Nhưng trên tất cả có màu của ngày mai, màu của hy vọng về một buổi sáng tốt lành mà ai trong này cũng mong mỏi…
Hà Nội – Mùa Covid 2021